Mục tiêu của nghiên cứu là đánh giá sự thay đổi sử dụng đất, tác động của nó đối với tài nguyên đất, nước và sinh kế người dân tại tỉnh Hoà Bình, Tây Bắc Việt Nam. Thay đổi sử dụng đất được điều tra trong ba giai đoạn sử dụng dữ liệu viễn thám thu thập được trong năm 1995, 2005, và 2010. Kết quả của nghiên cứu cho thấy các kiểu sử dụng đất chính có sự thay đổi lớn nhất xuất hiện trong năm lớp sử dụng đất: đất trống (BRNL), rừng trồng (DTFR), đất trồng cây hang năm (FCRP), đất lúa (PDDY), rừng nguyên sinh (UDFR), đất đô thị (URBN). Từ năm 1995 đến năm 2005, tỷ lệ tỷ lệ thay đổi của FCRP, PDDY và URBN lần lượt tăng từ 5,36% đến 11,89%, 10,91 đến 15,66 và 5,98 đến 8,48%. Ngược lại, tỷ lệ DTFR và UDFR giảm đáng kể từ 22,92% xuống 14,32% và 30,61% xuống 24,43%. Các yếu tố chính ảnh hưởng đến quyết định sử dụng đất và hệ thống cây trồng là chính sách của chính phủ và giá cả hàng hóa. Xét về khía cạnh xói mòn đất và các tác động liên quan đến tài nguyên nước, việc mở rộng hoạt động nông nghiệp cũng như tình trạng phá rừng là nguyên nhân gia tăng dòng chảy bề mặt góp phần tăng lượng xói mòn đất, mất chất dinh dưỡng đất. Chỉ số sinh kế bình quân là 0,514 cho thấy sinh kế của các hộ gia đình trong khu vực nghiên cứu ở mức trung bình khá và không có sự khác biệt đáng kể giữa các nhóm; tuy nhiên, chỉ số sinh kế cho thấy những hộ nông dân ở huyện Cao Phong có chỉ số sinh kế cao hơn so với các hộ khác trong khu vực.